KHỞI NGHIỆP TỪ BÀN TAY TRẮNG – CHẠY THEO ĐAM MÊ CỦA TUỔI 22.

- Ước mơ của em là gì.
- Dạ thưa anh, ước mơ của em là mở một câu lạc bộ tiếng Anh cho riêng em.
- Thế em nghĩ mở một câu lạc bộ dễ thế à.
- Thưa anh em không nói là dễ hay khó, nhưng đó là ước mơ của em, em sẽ cố gắng thực hiện nó, và anh là người không có quyền đánh thuế nó!
Đó là câu chuyện giữa tôi và anh Giám Đốc cũ. Tôi đã tự thề tôi sẽ làm được và chứng minh cho tất cả thấy, ước mơ của tôi không viễn vông, mơ hồ, mà nó hoàn toàn có thể trở thành sự thật.
Và tôi còn nhớ rất rõ những tháng ngày nóng cháy da của mùa hè năm 2015 – đó là những khoảng thời gian kinh hoàng nhất trong cuộc đời. Tôi quyết định nghỉ làm ở một công ty nước ngoài khi vừa được nhận vào làm việc, và một Trung Tâm khá lớn ở Hà Nội để ‘’khởi nghiệp’’. Bố mẹ, gia đình, phản đối kịch liệt, cả năm trời bố mẹ tôi không chủ động gọi điện cho tôi. Nhưng thôi kệ, biết sao giờ, ước mơ của mình, mình không làm thì ai làm cho mình nữa, nên cứ gồng mình cố gắng thôi. Thời điểm đó, tôi cũng chưa nghĩ là mình khởi nghiệp, chỉ là làm theo đam mê của mình. Người ta khởi nghiệp có mối quan hệ, có kinh nghiệm, có cộng sự, và ít nhất còn có kế hoạch rõ ràng. Còn tôi, chẳng có gì, ngoài một khát khao cháy bỏng, kế hoạch tôi đưa ra cũng sơ sài, ngắn gọn đúng 1 dòng: Mở câu lạc bộ tiếng Anh! ???
Đặc biệt hơn, tôi khởi nghiệp về Giáo Dục và ban đầu, tôi không phải là chuyên gia trong lĩnh vực đó, tôi lấy tôi làm chuột thí nghiệm, tôi tự soạn lộ trình học, tự thay mới, tự bổ sung, tự tìm hiểu tài liệu. Tự tôi làm hết.
Ấp ủ sau 4 tháng miệt mài soạn bài học, thời cơ đến, Tôi quyết định “đi thuê nhà dạy học”
Cầm đơn xin thuê phòng trên tay, chạy khắp khu Kinh Tế, Bách Khoa tìm nát bét lên nhưng toàn bị từ chối. Mỗi thuê nhà thôi mà dường như không thật sự dễ dàng. Đúng là không dễ như tôi tưởng tượng. Ban đầu tôi nghĩ đơn giản vào KTX thuê mấy phòng bé bé rồi triển luôn, hoá ra toàn bị từ chối vì không đủ điều kiện và giấy tờ. Tôi về nhà, lên mạng tìm hiểu 1 tuần liền thì cuối cùng cũng thuê ké được một phòng ở một căn nhà to, người ta thuê nhưng trống ra chỉ một vài buổi, tôi thuê nốt những buổi còn trống ấy.
Bắt tay vào công cuộc chiêu sinh. Những lớp học đầu tiên của tôi, tôi chỉ post lên các Group và diễn đàn, nhưng do đánh đúng tâm lý “miễn phí” nên học viên khá đông. Khoá học đầu tiên kết thúc sau 1 tháng rưỡi. Từ khoá thứ 2 trở đi, học viên truyền tai nhau và kéo đến học và tôi mở được đến 2 lớp. Vấn đề xảy ra tiếp theo là vụ nhà cửa. Do bọn tôi học hò hét và chạy nhảy quá nhiều, quá ồn, và số buổi thuê không đủ cho nên phải tìm một chỗ mới. Tôi lại phải học học viên nghỉ 1 tuần để tìm nhà. 1 tuần nhất định phải tìm bằng được, sau đấy, tôi tìm được một phòng học bé của KTX Đại học Bách Khoa Hà nội chuyển học sinh sang hết ở đây.
Câu chuyện sẽ cứ nhạt nhẽo nếu tôi không “sắp ra trường”.
Cứ duy trì như vậy trong 1 năm, tôi mở được 13 lớp học. 1 năm sau đó, tôi bước sang kỳ thứ 2 năm cuối của đại học. Thật sự thời điểm đó, tôi rất lo sợ cho tương lại của mình. Tôi tự hỏi: Thế mình cứ đi ‘’dạy tiếng Anh dạo’’ cả đời thế này, thì tương lai mình sao? Sự nghiệp mình sao?
Sau đó, tôi quyết định “làm to” hơn! ‘’Nghĩ lớn’’ hơn.
Sau đó, tôi quyết định thuê nhà mới, thuê hẳn một căn hoành tráng hơn, khang trang hơn!
Đó là những ngày cuối tháng 7 năm 2016 – cũng là những ngày cuối cùng tôi còn ngồi trên ghế trường đại học. Ngày 29/7/2016 – tôi nhận bằng tốt nghiệp, nhưng cũng chẳng có thời gian đến trường lấy, vì phải ở nhà dọn dẹp, sơn lại nhà cửa. 11h45 hì hục đến lấy bằng thì thầy Hiệu Trưởng đã phát xong rồi @@ ... tôi vào phòng chờ lấy và đi về sửa nhà tiếp, hiện giờ vẫn chưa có kiểu ảnh nào chụp lễ nhận bằng tốt nghiệp. Người ta thì có bố mẹ, anh chị, người thân đi cùng, tôi thì ... nghĩ lại tôi vẫn thấy vui và tự hào, tự hào vì mình đã sống hết mình cho tuổi trẻ!
Lúc chuyển đến nhà mới, tôi nghĩ đơn giản lắm. Quét quét, phủi phủi rồi mua mấy cái ghế là anh em có thể học rồi. Thế mà cả trăm chuyện xảy ra: Sửa lại nhà, sắm bàn, ghế, quạt trần, điều hoà, lắp cách âm, lắp cửa mới, chỗ gửi xe, sửa đường ống nước, cửa cuốn, công an phường, công an quận, cảnh sát khu vực, thanh tra cục Thuế, giấy phép kinh doanh, sở hữu thương hiệu …. mỗi ngày cứ mở mặt là lòi ra một vài chục việc lặt vặt ... tất cả như là một đống hỗn loạn trong đầu... còn mình thì "Tay không bắt giặc"?
Tuổi 22, tôi nghĩ đó là những chuyện quá đỗi bình thường, tôi không bao giờ nề hà mấy chuyện tay chân cả. Nhưng chuyện đâu có dễ dàng như thế.
Lúc chuyển đến đây, những ngày đầu tiên học, đập phá và hò hét tung hoành luôn, vì nhà của mình mà.... Tôi còn nhớ hôm đó là khai giảng khóa 24. Vừa về đến nhà, thấy hai thanh niên xăm trổ cầm dao đứng trước cửa nhà. Tôi cũng không biết hai thanh niên cần gì? Đang bấm cửa để vào thì 1 thanh thanh niên lao tới:
- Mày là chủ nhà này phải không?
- (tôi nghĩ chắc có chuyện gì không lành, đáp luôn) Dạ, không ạ.
- Tao đứng đây nãy giờ chưa thấy ai, mày biết thằng chủ nhà là ai thì dặn nó: "Kể từ mai nếu bọn tao thấy 1 tiếng hò hét vang ra từ nhà mày, mai tao mang mấy thằng đệ qua dẹp gọn cả 5 tầng. Tao nói có thể mày không tin thì là quyền của mày nhưng mai nếu còn hò hét thì đừng trách thằng này không dặn trước."
Nói xong, thanh niên đó cùng 1 thanh niên nữa (chắc là đệ) xách dao đi về.
Sau đó gia đình tôi ai cũng biết chuyện. Không biết đối với các bạn nghe xong thì thấy thế nào, nhưng đối với tôi thì tôi thấy quá bình thường. Vấn đề làm tôi rất buồn ở đây đó là .....
Có những hôm, làm việc cả ngày rất mệt rồi. Đặt chân đến phòng là 10h30, vậy mà, mẹ tôi còn bảo: "Con à, hay là đừng làm nữa, trả nhà đi, sang Bách Khoa học cũng được, vì bọn ấy là giang hồ, nó nói là nó làm đấy." Tôi nghe những lời đó mà nước mắt cứ tràn ra, không phải nước mắt của sự yếu đuối mà là tôi buồn, buồn vì không ai hiểu mình cả. Mình cố gắng được đến đây là cả một quá trình, cả năm trời không bao giờ ăn đủ bữa, không bao giờ ngủ trước 1h, một năm trời làm việc không biết mệt ... chỉ vì một khó khăn mà mọi người như thế. Tôi gục xuống sàn nhà, hai hàng nước mắt chảy dòng xuống....
Đó là những khoảng thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời tôi. Bước sang tuổi 23 đầy bão tố. Nhưng giờ tôi vẫn sống vui, sống tốt, doanh nghiệp vẫn khoẻ mạnh. Tôi cũng có một Group với Hơn 43 nghìn thành viên, tương tác hơn 36 nghìn mỗi tháng.
Chắc bạn rất tò mò chuyện đó được giải quyết thế nào đúng không? Còn nhiều chuyện tôi muốn kể, nhiều lắm...
Có những lần toàn bộ học sinh kể cả tôi phải lên phường cả đêm để viết giấy tường trình, 2h sáng mới được về nhà.
Có những lần doanh nghiệp sa vào tình trạng tưởng chừng như không thể cứu vớt được.
Có những lần phải vay 2 triệu từ thằng bạn để mua đồ ăn qua ngày.
Có những lần phải gồng mình chống chọi với dư luận ….
Có những chuyện, viết tôi không thể nói hết thành lời được.
Tôi sẽ kể thêm nữa vào những phần tiếp theo của bài viết.
Chuyện khởi nghiệp của tôi sẽ vốn không giống chuyện của nhiều anh chị ở đây. Nhưng chia sẻ mong mọi người cùng hiểu nhau và cùng nhau cố gắng, luôn giữ vững một tình thần khởi nghiệp hào sảng, cùng sống làm sao để tim đập nhanh hơn mỗi ngày!
Hôm nay nhận được tin nhắn thông báo lớp CEO HN2, vui quá đỗi nên cố gắng ngồi viết cho xong bài.
Cảm ơn các bạn, các anh, các chị đã ủng hộ và đọc bài !

0 nhận xét :

Đăng nhận xét